Lượt xem: 2088
Ai rồi cũng đến lúc. Khi tôi lìa bỏ thân xác này, chẳng mong đợi một nghi lễ, nghi thức nào sau đó. Chỉ là VÔ NGHĨA.
Tôi thà chết 'mất xác' cho khỏi nặng gánh trần gian. Mong muốn thực sự của tôi là không có tang lễ. Chỉ toàn bày trò hề vô nghĩa, đạo đức giả.
Nếu người thân muốn làm một lễ tang để tiễn biệt tôi, xin hãy tôn trọng di nguyện này:
* Trước hết, hãy hiến tặng nội tạng của tôi cho việc nghiên cứu khoa học hoặc cho ngành y để góp phần cứu người.
Cái xác vô tri hỏa táng rồi cũng thành tro phí phạm, ít nhất cũng để phần nội tạng đóng góp chút giá trị cho xã hội, cho những người đang cần.
* Hãy để tôi mặc chỉ đúng bộ quần áo khi chết hoặc chỉ một tấm vải cũ.
Những quần áo, vật dụng còn lại của tôi nên để HIẾN TẶNG cho những người còn đang khó khăn chứ không phải chôn vùi phí phạm theo cái thân xác vô tri này.
* Không bỏ bất cứ chút tiền, vàng nào trong thi thể hay trong quan tài.
Tiền, vàng là thứ vật chất nặng nghiệp của cõi trần, hãy để người trần sử dụng nó để tiếp tục tồn tại.
* Tang lễ chỉ tổ chức đơn giản, tiết kiệm đến mức tối đa có thể và tại nhà tang lễ.
Thứ nhất, tang lễ chỉ là một hình thức THÔNG BÁO việc tôi đã 'thoát trần' chứ không phải để phô trương cái chết.
Thứ hai, ngôi nhà được xây cất để ở, để SỐNG, để tận hưởng an nhàn, hạnh phúc chứ không phải để tổ chức tang lễ u ám, não nề.
* Tang lễ chỉ diễn ra trong vòng 1 ngày và không cần phải nhờ thầy xem ngày giờ tốt xấu.
Bởi tôi chính là 'THẦY', tôi biết ngày nào cũng là ngày tốt, chỉ những kẻ vô minh, mê muội mới phân biệt ngày giờ tốt xấu.
* Thiêu xác tôi thành tro hoàn toàn rồi rắc xuống biển hoặc vứt ra bãi rác nào cũng được.
Lưu ý: khi mang tro đi vứt chỉ nên có vài người và ăn mặc bình thường như đi chơi thường ngày.
* Trên đường từ nhà tang lễ đến nơi hỏa thiêu và từ nơi hỏa thiêu ra nơi vứt tro không được rải tiền thật hay tiền vàng mã.
Hủ tục rải tiền vàng là do đám người vô minh, cuồng tín nghĩ ra với mục đích cá nhân. Hành động này chỉ làm phí tiền và làm rác môi trường sống chứ không hề mang chút ý nghĩa tâm linh nào.
* Sau khi vứt tro không được thắp nhang, đốt tiền vàng... và không bao giờ quay lại nơi đó. Bởi lúc đó tôi luôn ở trong tâm mọi người chứ không phải ở cái tọa độ nào đó. 'Cát bụi' phải trở về với cát bụi.
* Không tổ chức bất kỳ tiệc tùng gì sau đó (tiệc 3 ngày, tiệc tuần, tiệc 49 ngày, tiệc 100 ngày và tiệc giỗ...).
Nếu tưởng nhớ đến tôi, chỉ cần làm một việc thiện gì đó cho đời là đủ, tôi sẽ rất mãn nguyện vì điều đó.
Nguyện cho tất cả được an lành, hạnh phúc.
P.S: Đây là di nguyện của tôi lúc đang khỏe mạnh nhất, tỉnh táo nhất và với tư duy tích cực, thực tế gắn liền sự hiểu biết về tâm linh chân chính.
Thơ đả phá sự mê tín, ngu dốt và giả tạo:
Sinh ra để trả nghiệp đời
Thác rồi trở lại cõi trời nghìn thu.
Sống thì chẳng có một xu
Chết rồi tụi nó đốt cho ngập vàng
Sống thì chẳng có mà ăn
Chết rồi tụi nó cúng toàn đồ ngon
Sống thì xe đạp bon bon
Chết rồi chúng ‘hóa’ tàu ngầm, máy bay
Sự đời ngẫm lại cũng hay
Sống thì mặc xác, chết bày đám to
Sống thì chửi xéo, mắng ‘nho’
Chết thì khóc thảm mới cho là ‘tình’
Giỗ thì ăn uống linh đình
Sướng thân, sướng miệng, sướng gì ‘người âm’!
Nhớ người phải nhớ trong TÂM
Đừng nên chỉ nhớ bằng mâm cỗ đầy.
Hôm nay chỉ nói đến đây
Mong mười năm tới sẽ thay đổi nhiều.